"Tuổi già thường ngủ ít, mơ nhiều. Lẫn trong giấc mơ lạ kì, cũng có khi mơ về những ngày còn đi học, mơ thi rớt, mơ bị thầy cô bắt quả tang đang quay phim...Tỉnh dậy, toát mồ hôi, mà vui vì chỉ là cơn mơ thoáng qua" BBT.
Tháng năm, những con đường cao nguyên thắm màu phượng vĩ. Ai
có về Ban Mê mùa hè , ngang qua những ngôi trường nhỏ, cổng đã khép, trong sân
trường im vắng những cây phượng già đỏ hoa rực rỡ. Màu đỏ là màu của niềm vui,
của yêu thương, nhưng màu đỏ của hoa Phượng sao như màu đợi chờ.
Mấy tháng hè,
lớp học im lìm, trong sân trường cây
phượng đứng buồn hiu như nhớ đám học trò
nghịch ngợm, đứa lên rừng, đứa xuống biển, đứa cặm cụi ôm đống sách vở chờ ngày
thi. Phượng cứ rực rỡ một màu đợi chờ. Rồi mùa hè đi qua, khi những trái xanh
bắt đầu treo mình trong gió, lá lúc đám học sinh quay trở lại trường. Bao năm
qua vẫn như thế, hoa phượng như gắn liền với một đời học trò.
Sáu mươi tuổi rồi, vậy mà cứ mỗi hè về, thấy
phượng bắt đầu trổ hoa, những trái tim già vẫn chút gì xao xuyến nhớ tháng ngày làm học trò, có hơi gắn ngủi so
với một cuộc đời dài, nhưng sao thương nhớ mãi. Cái gì đã đi qua rồi, khi nhìn lại cảm thấy cũng nhẹ nhàng hơn. Qua đời học sinh
nhớ lại là nhớ những kỷ niệm vui trước, ký ức con người vốn như thế mà. Những
kỷ niệm buồn nhớ sau, những lần thi rớt, những lúc bạn bè giận nhau, những mối tình đơn
phương, chuyện gì buồn như tự đi xa , chỉ còn đọng lại những niềm vui. Mà đâu
chỉ quãng đời thư sinh, trong những đoạn đường khác cũng vậy, những nhọc nhằn ,
những vấp ngã, những chuyện buồn, lúc qua rồi nghĩ lại thấy cũng vui vui.
Nhớ là nhớ những
giờ ra chơi sân trường ngập màu áo xanh, tíu ta tíu tít nhóm này nhóm nọ. Nhớ
những ngày rủ nhau picnic leo đồi, lội
suối, nhớ những đêm hội xuân hát hò ầm ỉ bên đống lửa trại bập bùng, nhớ những giờ học bất ngờ được nghỉ lang thang
qua những con đường nhỏ sau trường. Thật sự lại ít nhớ đến những giờ học căng
thẳng, những kỳ thi toát mồ hôi, những lần cắn bút đến muốn khóc trước bài tập
khó, những đêm trắng ôn bài chuẩn bị
thi, giống như chuẩn bị ra pháp trường vậy, hi hi.
Kỷ niệm làm sao quên được,
vẫn rất nhớ ấy chứ, nhưng mới thoáng qua
thôi đã tự bảo mình, thôi nhớ làm chi chuyện thi cử, nào phách, nào đề, nào giám khảo, giám
thị, nào quay cóp, nào phạm quy. Chỉ nhớ lại thôi, mà đã thấy mệt bở hơi, lạnh khắp cả người.
Làm sĩ tử thời
nào chẳng khổ, từ Bảng Vàng bia đá Quốc tử giám đến Trần
tế Xương, “ học đã sôi cơm nhưng chửa chín, thi không ăn ớt thế mà cay “ Đến tụi mình, mùa thi hay ngâm nga bài hát “ thi
ơi là thi, sinh mi làm chi...buồn vui vì mi…“ Qua thời của tụi mình rồi, đến
con cái, bây giờ là cháu. Thi vào trường, thi ra trường, thi tốt nghiệp, thi
học kỳ, thi tháng, thi kỳ... hic, đời học
sinh là đánh vật với những kỳ thi. Mấy đứa cháu của mình, ở nơi thật xa, giờ
vẫn đang theo đuổi những kỳ thi…thực cũng không dễ dàng gì, đời học hành của mình ngắn ngủi, đành gởi gấm
vào thế hệ phía sau.
Nhưng cuộc sống
cứ là như vậy mà, những thế hệ học trò nối tiếp nhau, ngày tháng trôi đi, mùa Đông, mùa Thu, mùa Xuân, mùa
Hạ.... Ban Mê hè về hoa phượng nở rực
trên những con đường quê. Những bông hoa của thời học trò đỏ chấp chới trong
nắng , không dưng nhớ lại những mùa hè của một thời thơ ấu, những mùa hè gắn
liền với những kỳ thi cử. Không dưng
cười một mình , lòng chợt thấy dịu dàng. Những mùa thi qua rồi, cám ơn ba mẹ đã
cho con được đến trường, được nếm trải những khoảnh khắc buồn vui đời học trò,
cám ơn thầy cô đã dạy dỗ và đã nghiêm khắc trong những kỳ thi, làm hành trang cho em
mang theo vào đời, cám ơn bạn bè đã song hành cùng ta qua những ngày vui,
những ngày buồn....
Tháng năm, hè
về mình nhớ những mùa thi cũ, nhớ bài
hát tụi mình hay ngâm nga trước những ngày thi căng thẳng, bài " Mùa thi" của
nhạc sỉ Đỗ kim Bảng :
“ Hôm nay ngày thi, bao nhiêu người đi ….
Thi ơi là thi, sinh
mi làm chi, buồn vui vì mi…..
Hôm nay còn thi, mai kia còn thi, ôi đời đời, khóc
cùng cười , hòa theo mùa thi…”
C.T.V
Đường vào làng Thái Cầu 14 mùa Hè
Cây Phượng trong sân trường cấp 3 Chu Văn An
Cây Phượng trong sân trường cấp 2 Trần hưng Đạo