( Chắc các bạn đã quên rồi, "Ban mê mùa gió ", trích trong Đặc San Kỷ Yếu, cựu học sinh Trung Học Ban Mê Thuột, phát hành năm 2010 )
Gió … những làn
gió còn nguyên mùi hoang dã bỗng ào ào, bỗng dừng lại, đang tinh nghịch làm
tung làn tóc rối, lại hiền lành uốn lượn tà áo dài nữ sinh . Gió ơi mấy tháng
mùa mưa gió du ngoạn nơi nào ? Paris? Cali
? Đèo Hải Vân hay biển Nha Trang ?... Gió đi đâu gió về lại đại ngàn, gió tung bay hoang dã trên cao nguyên. Lại một
mùa gió nữa trở về, về để đón Tết quê hương, ơi lại sắp tết rồi….
Nhớ xưa thuở bé
con, mong tết quá chừng, sao lâu quá lâu , nay thì mau quá. Quay qua tết, quay
lại tết. phải chăng thiên văn học có gì lầm lẫn, giả như trái đất đã quay nhanh
hơn vậy. nói vui thôi chứ ai cũng bận rộn với công việc thì quỹ thời gian như
ngắn lại vậy. xuân về, xuân mãi mãi trẻ còn người thì bị thêm một tuổi già !
... “Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, sẽ có ước muốn cho
thời gian trở lại…” Những nốt nhạc thiết tha ắp đầy tiếc nuối, mỗi khi nghe
lòng lại thấy rưng rưng….
……Thời gian trở lại ngày xưa ấy, dẫu nhiều khó khăn, nhiều
thiếu thốn, nhưng chẳng ai nhớ làm gì chuyện đó, mà chỉ nhớ ngày xưa thật hiền
hòa , thật êm ả đường đến trường trong làn gió nhẹ ban mai. Nhớ cổng trường
đơn sơ đứng lặng lẽ bên thềm đất đỏ, những tà áo trang đài, những petit garcon
rụt rè nhưng nghịch ngợm.
Năm lớp mười, một
lần tụi con gái lớp mình quên xếp hàng vào lớp. Thầy Cao Bính tặng mỗi đứa một
cấm túc, (là mức kỷ luật cao nhất). Ngày chủ nhật phải lên trường nhặt rác, (mặc đồng phục đàng hoàng ). Xong việc cả bọn rủ nhau picnic thác Nhà Đèn.
Sau đó còn vui hơn vì được thầy xóa án.
Năm lớp mười một
cũng lại tụi con gái, cái tội xúm nhau coi hình mấy ngày tết vừa qua. Thầy Lý
Quân Hiếu xuống lớp mà cả bọn không hay, vẫn cứ giành nhau chí chóe coi hình.
Thầy phạt cấm túc cả đám, còn bị Thầy tổng Giám thị đứng xếp hàng trước cột cờ
nữa. Cuối năm đó lúc giúp thầy Hoàng Trọng làm học bạ, mình rụt rè xin “đừng
ghi cấm túc được không thầy ". Thầy nói với giọng không chắc chắn lắm " không
được đâu”. Nhưng suy nghĩ một chút thầy bảo “ cứ ghi 1 cấm túc, đừng ghi
kỷ luật. “ Lúc đó mình đã cố tình xổ nhẹ một gạch thật mờ , làm như một vết mực
ngẫu nhiên. …Sau 1975, học bạ mất hết. Thật hú hồn, chẳng ai biết chuyện gì đã
xảy ra.
Năm 2006 , họp
mặt ở thác Gia Long, gặp lại thầy Hiếu, nhắc chuyện xưa, thầy xua tay cười, thôi
đừng nhắc lại. có lẽ thầy không còn nhớ nhưng học trò thì chẳng ai quên.
...Từ những năm
cuối của thế kỷ trước, nay đã thành thông lệ, cứ khi xuân về thì Thầy trò, Bạn
hữu lại gặp nhau. Rất đông, rất vui, nhưng không giống như những ngày tựu trường
xưa. Đàn chim ngày nào cùng một tổ, nay đã tung cánh bay xa. Cũng còn những
người ở lại quê nhà, mỗi mùa xuân lại tụ về chốn cũ. Cũng có những cánh chim
không còn trở lại, bay quá xa, bay vào mãi mãi.
…Sẽ đến một ngày
nào đó chỉ còn một người cuối cùng, mong
sao người độc đắc ấy vẫn nhớ ngày họp lớp. Đến điểm hẹn thường niên. Dẫu ngồi
một mình nhớ thầy, nhớ Bạn, nhớ ngày xưa rồi hãy ra đi, có lẽ vậy cũng là điều
hạnh phúc….
…Thường nhật
cũng có những việc cắt vụn thời gian đời người, nhưng những cuộc gặp gỡ lẻ
tẻ vài ba đứa luôn được ưu tiên, chỉ để tán gẫu cho vui. Lòng vòng rồi cũng trở
lại ngày xưa ấy, nhiều khi bần thần ngơ ngẩn.. như một cuốn phim đen trắng.
Những hình ảnh thầy cô, bạn bè trường
lớp cứ êm êm trôi, mới mẻ và gần gũi như mới chỉ hôm qua thôi ...
Ban mê, sáng thì
se lạnh, quán xá còn mờ mờ nhưng hương cà phê đã ấm, tối cũng se se, có gió
nhiều hơn. Cà phê như đượm hơn, nóng hơn. Sau một ngày bận rộn nỗi nhớ thương
trở về bên ly cà phê, man mác, man mác,
bâng khuâng, kỷ niệm ngày xưa.....
gió như say, nắng như mơ.....