(Kính tặng thầy Nguyễn Giõng và các thầy cô đã bước sang tuổi bảy mươi)
Mừng Thầy sang tuổi bảy mươi
Vàng son lòng thắm, mây trời tóc lay
Gió ngàn hạc nội bay bay
Quyện trong hương nắng lời Thầy năm xưa.
BT- Mùng 7 tết Nhâm thìn
Nhìn Bạch Trầm làm nũng với mẹ Thuỷ mà nước mắt cay cay |
Thơ tặng tụi mình
Tụi mình bây giờ tóc đã muối tiêu
Mắt mũi kèm nhèm, da nhăn, trán hói,
Gặp nhau mừng miệng cười móm mém
Hàm răng cái còn, cái mất, cái liêu xiêu.
Tuổi tụi mình cái tuổi xế chiều
Mà hoàng hôn sao mà nhanh quá thể.
Thoắt một chốc đã lạc trong dâu bể.
Người từng người cứ thế vơi dần.
Chỗ Tuấn nằm bây giờ cỏ đã lên xanh,
Chỗ Sương còn ấm nồng hơi đất mới,
Những cuộc ra đi không ai mời gọi,
Cũng chẳng ai chờ đợi được nhau.
Kỷ niệm rồi bỏ lại phía sau.
Còn trước mặt là một vuông đất nhỏ.
Thưa thầy. trang giấy đời vẫn cứ hoài thủng lỗ.
Những dấu bằng không thể nào xếp hàng thẳng tắp được. Cô ơi!
Chỉ thầm mong một điều ước nhỏ nhoi
Đời tụi mình giờ chỉ toàn phép cộng
Để vòng tay yêu thương mỗi ngày thêm dài rộng
Để mỗi năm lại được hóa trẻ thơ
Đươc gọi nhau bằng những cái tên thường ngày không ai gọi bao giờ:
Những bún, những cà rem, điệu, nẫu, lé, nhè,
Những heo, gà, bà già, cu ti, cu tí.
Những vincent, pierre lại có cả masoeur và quỉ sứ...
Được ngồi bên nhau nhắc hoài những chuyện xưa không bao giờ cũ.
Hỏi thăm nhau:"Phức phẻ có phình phường?"
Và mỗi năm thêm chật hội trường.
Không phép trừ nào làm khuyết đi một chỗ.
Mùa xuân đến hoa mai vàng nở rộ.
Tụi mình ơi! Ráng sống để yêu thương.
BT- Mùng 7 tết Nhâm thìn