Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012
Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012
DÂNG THẦY MỘT NÉN TÂM HƯƠNG
“Cuộc đời là những mất mát cộng lại”. Một câu triết lý mà thời đi học tôi rất thích, tôi nhớ mình đã nắn nót ghi, đóng khung cẩn thận trong quyển “Tôi đọc sách”. Sau này, cứ mỗi lần mất mát, đau thương, câu nói ấy lại xuất hiện trong tâm trí tôi như một lời an ủi. Nhiều lần , tôi cố nhớ người đã đem câu nói ấy đến cho tôi, in vào tiềm thức của tôi, nhưng không sao nhớ nổi. Ký ức mù mờ chỉ mách bảo đó là một người thầy còn rất trẻ, tôi đã ghép lần lượt với nhiều giáo viên nam, trẻ từng dạy tôi nhưng đều không phải.
Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012
Tin tức Tháng 11
Thư Mời họp mặt
(Nhắc lại)
BLL Cựu Học Sinh Trung Học Ban Mê Thuột Việt Nam
Trân trọng kính mời quý Thầy Cô, và các bạn CHS TH BMT trong nước cũng như nước ngoài về thăm quê hương vui lòng đến tham dự kỷ niệm Ngày Nhà Giáo VN được tổ chức :
- Lúc 9g 30 ngày chủ nhật 25/11/2012.
- Tai nhà hàng Sân Vườn Tiểu Ngư
- Địa chỉ : 780A Sư Vạn Hạnh (nối dài), phường 12, Quận 10, TP HCM.
BLL rất hân hạnh đón tiếp.
Thay mặt BLL CHS TH BMT VN
Nguyễn Văn Hưởng
Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012
KỶ NIỆM
Tặng các thầy cô Trường TH Tổng Hợp BMT nhân ngày Nhớ ơn Thầy
Ngày còn bé tôi đã đọc ở đâu đó một câu viết như thế này : Kỷ niệm thời tuổi trẻ là cái gối êm ả cho chúng ta khi về già. Thấy hay hay nên tôi ghi nhớ nhưng không hiểu lắm. Đến khi mái tóc đen đã nhuốm bạc, nhiều đêm gối đầu lên kỷ niệm, thả hồn trôi về quá khứ rồi ngủ một giấc thật êm đềm. Đơn giản như vậy thôi, tôi cũng cảm thấy mình hạnh phúc. Tôi hạnh phúc vì đã chung một ngôi trường kỷ niệm với các bạn, tôi hạnh phúc vì được làm học trò của các thầy cô mình. Dù ngày hôm nay tôi không phải là người thành công , nhưng từ quãng đời đó tôi đã lớn lên, làm người và biết cảm nhận cuộc sống với đầy đủ những ý nghĩa của nó.
Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012
TIN MỚI NHẬN
Báo cáo của Đặc phái viên Võ Thuyền
Nhân dịp lên Ban Mê dự đám cưới con của bạn Nguyễn Văn Việt, Võ Thuyền cùng Phạm Hoàng Tuấn có vào thăm gia đình Võ Văn Phụng.
Chị Phụng bị tai nạn giao thông – gãy xương chân –nên đã trích từ quỹ giúp gia đình Võ Văn Phụng 5.000.000 đồng ( ba lần ) để lo thuốc thang.
- Đóng tiền học cho cháu Võ Minh Dũng 3 triệu 7 ( một học kỳ ). Cháu đang theo học trường Cao Đẳng Nghề FPT ở Đaklak. Hiện cháu đang chuẩn bị vào năm học mới.
- Trích quỹ mỗi tháng 1 triệu đồng phụ lo cho cháu Minh Dũng và Minh Tâm ( đang học lớp 12 – Từ tháng 10-2012 )
Và cũng thông báo cho Thầy , Cô, bạn bè gần xa Tin Vui : Cháu Võ Thị Minh Trang , đã xin được dạy học ở Huyện Bản Đôn ( Cháu tốt nghiệp Cao Đẳng Sư Phạm năm 2012 ).
Nhân dịp này bạn Hoàng Tuấn tặng cho cháu 1 xe gắn máy Angel để cháu có phương tiện đi dạy ( Giấy Đăng Ký Xe Võ Thuyền đang giữ ) chuẩn bị gửi lên cho cháu.
- Hiện nay quỹ còn tồn 400USD và 7 triệu đồng .Để lo tiền học cho cháu Minh Dũng, Minh Tâm và Minh Ngọc
Trân thành cám ơn sự giúp đỡ có hiệu quả của quí Thầy Cô và các bạn.
Võ Thuyền
***
Xem ảnh cưới con Nguyễn Văn Việt ( ảnh Huỳnh Ngọc Diệp) |
Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012
Tin tức tháng 10
Trunghocbmt68-75 tuyển dụng với các bạn làm CTV cho trang www.trunghocbmt68-75.com
Các bạn có điều kiện tham gia gửi mail về trunghoc6875@gmail.com để nhận thư mời , sau đó các bạn đồng ý thì sẽ có quyền đăng bài trực tiếp lên trang. Các bạn ở BMT nên cử 1, vài người, ưu tiên cho nữ giới ( vốn tinh tế và... sống lâu hơn nam giới).
Điều kiện tham gia :
- Khoẻ hơn các bạn khác để duy trì trang web dài lâu mà không sợ ...đứt đoạn.
-Không có vấn đề về... thần kinh, cao huyết áp...
-Không có vấn đề về... thần kinh, cao huyết áp...
-Có điều kiện và trình độ Internet phổ thông ( sẽ được đào tạo thêm). Có ngân khoản thuê bao Internet.
-Ham vui, vì tất cả bạn bè.
- Có tài khoản Gmail ( tiện lợi hơn)
- Có tài khoản Gmail ( tiện lợi hơn)
Quyền lợi :
- Không có quyền lợi gì hết trơn, có thể bị chê, tẩy chay...
Cơ hội nghìn năm, hãy mau chóng tham gia
***
Bạn Nguyễn Văn Việt sẽ tổ chức lễ tân hôn cho con trai Nguyễn Hoài Viễn và cô dâu Đặng Thị Nhi.
Tiệc cưới được tổ chức vào lúc 11 giờ ngày 20 tháng 10 năm 2012 tại tư gia số 85 Thôn Đray Sáp, Xã Đray Sáp, Krông Ana BMT.
Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012
Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012
CÂY GẠO NGÀY XƯA
Thế là, chị ơi, rụng
bông Hoa Gạo…
Ô hay! Trời không nín gió cho ngày chị sinh…
( Lời bài hát : Chị tôi)
Cây Gạo- người Ban
Mê thường gọi nó là cây Gòn. Khi hoa Gạo kết trái thì đó là trái Gòn. Hằng năm,
lúc giao mùa, khi trời sắp chuyển mưa, những trái Gòn hình dáng con thoi, khô
vỏ, nứt tách ra, tung vào gió những túm bông Gòn làm trắng cả một khoảng không gian
mênh mang.
Ở ngã tư PBC- NTP
(tên ngày trước) có hai cây Gòn không biết mọc tự thuở nào,
Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012
CHUYỆN CỦA CHÚNG MÌNH
Đã có” Thơ tặng tụi mình”, sao lại không có” Chuyện của chúng mình” nhỉ. Đó có thể là những kỷ niệm thời học trò, chưa bao giờ kể với ai ( chuyện bây giờ mới kể), hay là đã kể cho đám bạn nghe rồi giờ kể lại càng vui. Cũng có thể là một chuyện tình mực tím,(sao lại không nhỉ?), như chuyện của Kim Hoa ,Trần Châu. Vậy các bạn cùng tham gia cho vui nhé, mình xin kể trước. Chuyện của mình nói về một nhân vật nổi đình đám trong trường, chắc lúc đó không ai là không biết...
Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012
THƯ MỜI HỌP MẶT của cựu HS TH BMT tại Saigon
THƯ MỜI HỌP MẶT
Kính thưa: Quý Thầy Cô
Thưa: Các bạn Cựu Học Sinh TH Ban Mê Thuột
Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012
Không Đề
Không chừng....là người ấy ...!
BBT
Không chừng....là người ấy ...!
BBT
Đọc bài " Trời Sắp Sang Thu " của
Ngô Bình lớp 12A1 làm tôi chợt nhớ về một cô bạn học cùng khoá năm xưa, cô ấy cũng
tên Bình, nhưng không phải là Ngô Bình mà là NTB. Thời ấy, đối với chúng tôi
Bình là một cô gái rất dễ thương xét theo hình thể cũng như về tính tình. Bình
có một làn da bánh mật…ngọt ngào ( Xin đừng nói tôi khéo nịnh nhé, mật là phải
ngọt rồi, chỉ có phù thuỷ chữ nghĩa như Trịnh Công Sơn mới có thể dùng chữ mật đắng
mà thôi " Mật đắng trong đời…" )
Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012
Tin tức Tháng 9
Sài Gòn, 25/8/2012
Kính gửi các Cô Chú lớp Trung Học Tổng Hợp Ban Mê Thuột Niên khoá 68-75
Đầu thư con xin gửi lời chúc sức khoẻ đến các Cô Chú.
Sáng nay là một buổi sáng đẹp trời, dưới cái nắng ấm áp của bình minh, con lại bắt đầu một ngày mới với công việc như thường lệ là chuẩn bị lên lớp học. Sáng nay cũng như bao buổi sáng khác, chỉ có điều là giờ con đang sống và học tập ở một nơi khác. Nơi đây chỉ có mình con không có người thân bên cạnh...
Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012
Những mẩu truyện ngắn , hay
(Sưu tầm)
Quà sinh nhật
Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên má: "Má ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn?" Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: "Sao má chẳng ăn gì?" Về nhà, mọi người tìm má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến... (ST)
Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012
Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012
NỐI KẾT BẠN BÈ
Hưởng ứng lời kêu
gọi hâm nóng tình bạn, tụi mình vừa tổ chức gặp nhau ngày 12 tháng 8 vừa rồi ở
nhà lớp trưởng Phạm Công Minh. Buổi họp mặt rất vui, ấm áp và chân tình. Ngoài
các bạn ở tại Ban Mê Thuột, còn có Thảo từ Bình Phước, Thuyền từ Sài Gòn và
Phạm Thị Cảnh từ Phan Rang vượt đường dài xa xôi về tham dự. Có một chàng rể là
anh Lực chồng của Nhành, tuy là rể nhưng anh rất thân thiết và nhiệt tình, nên
các bạn nói vui : từ nay kết nạp anh vào lớp luôn, không coi là rể nữa.
Thứ Ba, 14 tháng 8, 2012
TRỜI SẮP SANG THU …
“Gọi nắng trên vai em gầy…”
" Ôi, Trịnh Công Sơn !..."
...mà đỏng đảnh cứ như cô bé con đang tuổi dậy thì. |
Mùa Hạ đã đi qua quá nửa, không gian đã vắng tiếng ve sôi cồn cào, dường như dàn đồng ca Mùa Hạ đã đi tìm show diễn mới.
Những cánh phượng hồng đỏ thắm đã “cháy hết mình”nhường chỗ cho chùm quả xanh mướt xinh xinh núp trong đám lá. Thành phố Cao nguyên vào mùa nắng mưa bất chợt, bỗng chang chang nắng, bỗng ào ào mưa, rồi mưa lại vội vã lướt đi như đang chơi trò đuổi bắt với nắng hè. Vẫn biết rằng “nắng mưa là bệnh của trời” nhưng ông trời sao mà đỏng đảnh cứ như cô bé con đang tuổi dậy thì.
Cũng Một Chuyện Tình
Chuyện tình này đã xảy ra ngót 40 năm, hồi đó, các cô cậu học trò hiền, nhát nhưng tinh nghịch. Yêu, cứ ngỡ là yêu mà không dám nói...
40 năm sau - cũng tinh nghịch không kém - kể lại chuyện tình học trò tan vỡ (..đau khổ kinh khủng...) mà cứ vui (?), vui vì gặp nhau, mỗi người một hoàn cảnh, nhưng... lòng quan tâm, chăm sóc cho nhau như tình bạn ngày xưa thì lại được bắt đầu…
Người ơi, người nhớ gì không...?
BBT
40 năm sau - cũng tinh nghịch không kém - kể lại chuyện tình học trò tan vỡ (..đau khổ kinh khủng...) mà cứ vui (?), vui vì gặp nhau, mỗi người một hoàn cảnh, nhưng... lòng quan tâm, chăm sóc cho nhau như tình bạn ngày xưa thì lại được bắt đầu…
Người ơi, người nhớ gì không...?
BBT
Huyền kể hồi đó Huyền thương ông thầy chủ nhiệm… Mà hồi đó sao tụi mình hiền quá há, thương âm thầm thôi chứ hông nói gì hết … Ờ học trò mà có dám nói gì đâu? Thương tới nỗi có lần đi picnic chung cả lớp, ra biển, thầy xuống tắm biển, Huyền ở trên bờ lén ăn cắp một chiếc vớ của thầy, Huyền cười khúc khích, hổng biết hồi đó nghĩ sao mà chỉ lấy một chiếc thôi nhé…
Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012
Bỗng dưng nhớ ...
Một ngày tháng tám, bỗng dưng nhớ bạn, mấy bà nội hẹn gặp nhau ở nhà bà nội Phượng nấu nướng và ca hát. Đặc biệt có bà nội Bạch Trầm đáp 2 chuyến xe buýt từ Nhà Bè qua An Sương thử giọng ca đặng thi tiếng hát mãi xanh và hâm nóng tình bạn...
Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012
Tin tức tháng 8
Thế là ấm áp... |
KHI MÙA MƯA ĐẾN
Đầu tiên là chuyện mặc. Chợt mưa chợt nắng nhưng cũng đủ để gọi là mùa mưa ở cái xứ quanh năm nắng nóng này. Trời có lạnh hơn một chút đủ để có cớ diện thêm một cái áo khoác mỏng, quấn them chiếc khăn quàng rất điệu. Đêm ngủ dẹp máy lạnh,máy quạt, cuộn trong chiếc chăn ấm và êm như nằm trong lòng mẹ. Thế là ấm áp.
Tiếp đến là chuyện ăn, uống. Những món nóng hổi thay thế những món lạnh. Ly cà phê nóng co ro trong góc khuất, chén chè bốc khói vừa thổi vừa xì xụp, bánh xèo, mực nướng, lẩu… rực lên trong ánh than hồng… Nói chung mọi thứ đều nóng. Thức ăn nguội lạnh thì phải hâm lại. Thế là ấm áp.
Tiếp đến nữa là chuyện vận động. Đi bộ, chạy bộ, vươn vai, xoa bóp, tập thể dục, hà hơi, hôn nhau…đều làm cho người ấm lên. Thế là ấm áp.
Nói tóm lại, khi trời lạnh, mọi thứ đều phải hâm lại, phải thêm vào thì mới ấm.
Lại nhớ đến ngày xưa (Thật là lẩn thẩn, cái gì cũng nhắc ngày xưa, ngày xưa). Ngày xưa, ở xứ nọ, sáu tháng mùa mưa, ba tháng mùa lạnh, những tháng không mưa thì bụi mù trời. Lạc đề rồi, đang nói về mùa mưa mà. Trời mưa dầm dề có khi cả tuần không thấy mặt trời, nước rút không kịp, lên đến trên đầu gối, đất đỏ dẻo quánh lại, kèm theo là cái lạnh thấu xương. Vậy mà cái lũ nhóc tuổi mới lớn ( tuổi cài trâm, tuổi kẹp tóc, tuổi teen, tuổi mọc mụn, mọc râu, tuổi gì cũng được) cứ mong mùa mưa đến để cùng nhau lang thang trong mưa. Năm sáu đứa che chung một chiếc áo mưa hoặc một chiếc dù, đứa nào cũng ướt. Còn nhớ cả bọn chia nhau một trái bắp nướng quết mỡ hành thơm lừng, một củ khoai bốc khói, những cái bánh cay làm bằng khoai mì chiên bé bằng ngón tay cay nồng. Không còn nhớ những câu chuyện gì được kể nhưng vẫn nhớ lắm tiếng cười giòn tan, ồn ào như chợ vỡ. Không còn nhớ vì cớ gì mà khóc nhưng vẫn nhớ kỹ cái siết tay nóng hổi, sẻ chia. Vì thế mà trời rất lạnh nhưng người thì ấm, ấm lắm.
Lại nghĩ đến chuyện bây giờ (lại lẩn thẩn nữa rồi, chắc tại già). Mùa mưa đến, cái lạnh đến. Cái lạnh ở đây chẳng đáng gọi là lạnh, như đã nói ở trên, chỉ là cái cớ để người ta làm dáng, làm mới một chút. Mặc dù đã khoác thêm chiếc áo len, quàng thêm chiếc khăn mỏng, dự bữa tiệc với bao nhiêu thức ăn nghi ngút khói, gặp rất nhiều người quen, không khí rộn rang, đông vui vậy mà vẫn cảm thấy lạnh. Bàn tay lạnh ngắt, nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng, hơi thở lạnh tanh, cứ như chạm phải bức tường đá vậy. Tự hỏi: Do đâu? Tại trời hay tại người?
Nguội, lạnh thì hâm lại |
Hóa ra cả con người cũng cần phải hâm lại. Hâm lại trái tim, dòng máu, bàn tay, bàn chân, ánh mắt, nụ cười, hơi thở…( tóm lại hâm mọi thứ cần hâm), không khéo chúng đông cứng thành đá cục thì chết mất ( hoặc sáng sủa hơn là làm tượng đá trong nhà băng đăng ở Đầm Sen). SOS. Nguội, lạnh thì hâm lại. Các bạn ơi!
Tháng 8-2012 Bạch Trầm
***
Hắn là ai? Là bạn, là tôi... |
MẠCH NGẦM
Hắn không có gì đặc sắc để gây ấn tượng cho những người xung quanh. Không đẹp, không giàu có ( chắc vậy, theo cái mẽ bề ngoài), ít cười nói, mọi thứ trung bình, thiên vị một chút thì xếp loại khá non. Tôi và hắn trước kia không quen, không găp nhau ở bất cứ khúc quẹo , khúc thẳng nào dù chỉ tình cờ và một thoáng. Cho nên hắn chẳng chiếm một hạt bụi nào trong ký ức, cho nên không tốn giấy mực để nhắc chuyện ngày xưa có tên hắn.
Chuyện ngày nay có hắn. Tôi nhận ra hắn và đôi lúc nhầm tưởng mình đã quen biết hắn từ lâu. Ở hắn tôi cảm nhận một cái gì đó thâm trầm mà sôi nổi, khép kín mà đôn hậu, ít biểu lộ mà thật sống động. Hắn âm thầm làm mọi việc cho mọi người. Đi dự tiệc, bao nhiêu món ngon, mọi người ăn, hắn chẳng ăn, chỉ ôm cái máy hình, đằng này ơi, đằng kia ới.
Tối về, mọi người ngủ, hắn thức chăm chút từng tấm hình, kịp post lên web cho bạn bè vui. Mình nè, bạn nè, vui quá! Còn hắn chẳng có mặt trong tấm nào( vì bận làm phó nháy mà). Đám cưới, đám tang, đám gặp mặt, đám chia tay… không thấy hắn trong hình nhưng thảy đều in bóng dáng của hắn. Đám nào thiếu hắn dường như hình ít đi, màu sắc và cái tình nhạt hơn ( cảm nhận cá nhân à nha) Hắn cặm cụi sưu tầm những mẩu chuyện, những bản nhạc, những bức ảnh làm vui mọi người. Hắn làm thơ, viết văn, làm những phóng sự ảnh nho nhỏ mà xúc động… Còn nhiều thứ tỉ mẩn nữa không thể thấy hết hoặc không thể kể ra hết. Đành rằng việc hắn làm nhiều người cũng làm được nhưng chẳng ai làm, (việc nhỏ như con thỏ, rảnh quá há) và việc hắn làm ít ai thấy được, cũng chẳng được thống kê lên danh sách để ghi công trạng, tự hắn làm chứ có ai bắt hắn làm đâu. Tự nhiên liên tưởng đến câu chuyện chàng trai nghèo hứng từng giọt nước thải luyện vàng, chắt lọc từng chút bụi vàng để cuối cùng làm được một bông hồng vàng tặng người yêu. Có thể cho rằng sự so sánh này khập khiễng chăng nhưng niềm vui ta nhận được từ những việc làm nho nhỏ của hắn bấy lâu chẳng phải là vô giá hay sao?
Hắn cặm cụi... |
Tối về, mọi người ngủ, hắn thức chăm chút từng tấm hình, kịp post lên web cho bạn bè vui. Mình nè, bạn nè, vui quá! Còn hắn chẳng có mặt trong tấm nào( vì bận làm phó nháy mà). Đám cưới, đám tang, đám gặp mặt, đám chia tay… không thấy hắn trong hình nhưng thảy đều in bóng dáng của hắn. Đám nào thiếu hắn dường như hình ít đi, màu sắc và cái tình nhạt hơn ( cảm nhận cá nhân à nha) Hắn cặm cụi sưu tầm những mẩu chuyện, những bản nhạc, những bức ảnh làm vui mọi người. Hắn làm thơ, viết văn, làm những phóng sự ảnh nho nhỏ mà xúc động… Còn nhiều thứ tỉ mẩn nữa không thể thấy hết hoặc không thể kể ra hết. Đành rằng việc hắn làm nhiều người cũng làm được nhưng chẳng ai làm, (việc nhỏ như con thỏ, rảnh quá há) và việc hắn làm ít ai thấy được, cũng chẳng được thống kê lên danh sách để ghi công trạng, tự hắn làm chứ có ai bắt hắn làm đâu. Tự nhiên liên tưởng đến câu chuyện chàng trai nghèo hứng từng giọt nước thải luyện vàng, chắt lọc từng chút bụi vàng để cuối cùng làm được một bông hồng vàng tặng người yêu. Có thể cho rằng sự so sánh này khập khiễng chăng nhưng niềm vui ta nhận được từ những việc làm nho nhỏ của hắn bấy lâu chẳng phải là vô giá hay sao?
Hắn như một mạch ngầm lặng lẽ len qua mọi ngóc ngách sâu thẳm trong lòng đất, có thể có cả những lớp đá khô cứng để đến với mọi người.
Một hôm nào đó được uống dòng nước mát, được tắm mình trong dòng sông hoặc lớn hơn được vùng vẫy giữa đại dương bao la hãy nghĩ đến bao mạch ngầm như thế.
Hắn là ai? Là bạn, là tôi, là tất cả mọi người. Đừng để những mạch ngầm trong ta khô cạn đi, bạn nhé!
Tháng 8-2012
Bạch Trầm
***
Kính thưa các thầy, các cô, các anh, các chị trong hội cựu học sinh Trung học Buôn Ma Thuột niên khóa 68-75.
Tôi tên Trịnh Thị Thu là vợ của Võ Văn phụng có đôi lời cảm ơn đến các thầy cô và anh chị trong hội.
Kể từ ngày ba các cháu mất, mẹ góa con côi rất vất vả nhưng tôi cũng cố gắng để cho các cháu được đi học.Nhưng lực bất tòng tâm tôi đang bế tắc, định sẽ cho các cháu nghỉ học thì thầy cô và các anh chị đến thăm gia đình,động viên và giúp đỡ các cháu được tiếp tục đi học giúp các cháu có tương lai hơn.Tôi vô cùng xúc động.
Tôi xin chân thành cảm ơn các thầy cô và anh chị trong suốt thời gian qua đã động viên và giúp đỡ gia đình chúng tôi vượt qua khó khăn và con tôi được học hành tới nơi tới chốn.
Để không phụ tấm lòng của thầy cô và anh chị, tôi hứa sẽ khuyên bảo và nhắc nhở các cháu cố gắng học thật tốt.
Xin cầu chúc các thầy,cô và anh, chị vui-trẻ-khỏe trên con đường sự nghiệp.
Kính thư:
Vợ của Võ văn Phụng.
Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012
Banmethuot - Ngày xưa thân ái
"Ngày xưa thân ái " là phần trích đoạn trong DVD "Việt Nam Quê
Hương Tìm Lại - Tập 18 - BMT Ngày trở về"
Qua hình ảnh của một ngôi trường của xứ Buồn Muôn Thuở, HuyHa Media đã khơi lại ngày tháng xưa tràn ngập nhung nhớ - ngôi trường Trung học Tổng Hợp Banmêthuột.
Ơi ... những cô cậu học trò áo màu thiên thanh, hãy lắng lòng nghe lại tiếng trống trường giục giã thời mới lớn, hãy tìm lại mình trên những bậc thang bước vào cửa lớp, để thầy cô và bạn xưa về đầy ắp trong tim, hãy ngắm lại tà áo xanh ngọc ngà của tuổi thiên đường mộng mơ tròn trịa.
Áo em bay giữa cuộc đời dẫu đời đã đi qua dâu bể. Hạnh phúc biết bao khi tên trường vẫn còn đó, màu áo xưa vẫn dịu dàng theo bước chân chim sáo. Tay em dấu trong chiếc áo len và xuýt xoa với cái lạnh của cao nguyên - hình ảnh ấy mấy mươi năm trước tôi cũng đã như em vậy !
Gốc phượng già đã cỗi, nhưng màu hoa phượng vẫn mãi là sắc đỏ thắm ngày nào.
Cảm ơn tấm lòng của người làm phim đã lưu lại những hình ảnh xưa, biết đâu mai này tất cả sẽ phai đi nhạt nhòa theo thời gian, biết đâu tôi sẽ chẳng tìm đâu được dáng em trong màu áo thiên thanh một lần nữa.
Cảm ơn con nắng, ngọn gió, cái lạnh của nơi chốn xưa không tàn phai.
Người học trò đã tìm về thăm thầy cũ, nhưng thầy xưa đã trăm tuổi hạc, chỉ còn để lại trong lòng chút nghĩa trọng ân sư với nén hương lòng kính cẩn. Quý hóa thay!
Thác Nhà Đèn - nơi hội ngộ của lũ học trò trong những giờ vắng mặt ở sân trường, bao nhiêu năm trôi qua vẫn thủy chung chờ đợi.. Giòng nước cứ đổ tràn xuống trắng xóa, ngày tháng bào mòn nhẵn thín những tảng đá, nhưng chẳng thể nào bào mòn đi ký ức hoài niệm. Dường như có hình ảnh các cô cậu học trò níu tay nhau đi băng ngang dòng nước chảy, để có lẽ dẫu cho đến cuối đời người rồi mà tưởng mình hãy còn son trẻ như ngày xưa ấy.
Tạ ân con thác thủy chung năm nào đã kiên lòng chờ đợi tuổi tóc phai sương tìm về lại nguồn cội kỷ niệm.
Phạm Kim Hương
(67-74)
"Ban Me Thuot ngay tro lai": Tôi và các bạn cũ đều nghĩ rằng màu áo dài xanh thiên thanh, đồng phục nữ sinh TH BMT đã biến mất hẳn từ một ngày năm xưa , đâu ngờ thấy được trả lại qua cuốn DVD này khi quay cảnh sân trường các cô ra vào tíu tít. Tôi không biết tin vui này từ bao lâu, dĩ nhiên nào phải tự nhiên mà có. Nhân đây xin được nói lời đồng cảm với Huyhamedia là cám ơn những ai đã hết lòng vận động cho sự tái xuất hiện màu áo kỷ niệm, cám ơn đoàn quay phim ghi nhận và chuyển tải tới chúng tôi."
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)