Không
phải mùa thu mưa bay nha, cũng không phải mùa xuân rộn rã mà cứ vào đông là
trái tim già của mình lại thổn thức. Như nao nao như nhớ nhớ thương thương về
những ngày thơ ấu cũ trên phố nhỏ vùng cao nguyên. Sao nhỉ, có lẽ trời gió lạnh
se sắt nó thấm vào hồn người, len lỏi vào những ngăn tim, nơi lưu giữ bao kỷ
niệm xưa.
Thời ấy Phố
Ban Mê nhỏ xíu xiu, không phải nhỏ về địa lý, mà nhỏ vì đất rộng thưa dân. Có
khi nhỏ vì mình còn nhỏ, cái thế giới của mình chỉ là những con đường từ nhà
đến trường. Phố chỉ là quanh quanh những ngã tư Quang Trung, Nguyễn Thái Học, Y
Jut, A Ma Trang Long, Lý Thường Kiệt,
Phan Chu Trinh. Nơi xa nhất về phía đường Hùng Vương mình từng đi đến đó là
Thác Nhà Đèn, nơi xa nhất phía cuối đường Hàm Nghi tụi mình lang thang đến là
Châu Sơn, vậy là đã xa lắm .
Nhưng
trong cái ý nghĩ của mình vẫn lưu giữ đến bây giờ, là phố bé xíu vậy, ít người thế mà sao có
nhiều người đẹp quá. Con nhà ai mà cứ cả
bầy, có nhà một bầy con trai sầm sầm, có nhà một bầy con gái lứa lứa với nhau.
Có nhà có hẳn một bầy con trai và một bầy con gái vị chi là mười bốn, mười sáu đứa, ui, cái thời con đàn cháu đống.
Người ta bảo
kỷ niệm bao giờ cũng đẹp, hay mắt mình thiên lệch, kiểu như cứ hoa hậu làng ta là đẹp
nhất thế giới vậy đó. Không biết nữa, có thể là có sự ưu ái của mình, nhưng cũng có thật các cô gái ngày xưa với nét đẹp tự nhiên ngây thơ, không điểm trang không son phấn. Mình nhớ những ngày chủ nhật đến Nhà thờ, hay những sáng ngày thường áo
dài đến trường, họ đi cả bầy chị em ai cũng xinh hết. Ở ngã tư nhà mình thôi
nhìn xuống là chị em Mộng, Mị (học trên mình một lớp), nhìn lên là chị em nhà
bạn mình bạn Hoàng Anh , chị Thảo, Thanh,
Ngọc (em Thầy Bùi Thế Vĩnh ) , đi xa lên chút nữa nơi góc đường Lý Thường
Kiệt, có chị em nhà Xuân Hồng, chị Mai Anh, chị Mai Loan …còn nhiều cô em nữa
nhưng mình chỉ nhớ được mấy người lớn, mấy cô càng bé càng xinh hơn. Góc đường
bên kia là mấy chị em nhà cà phê Ban Mê, Điệp, Ánh…Đi lên xóm Đạo có chị em
Hằng Nga , Mai, Hà… đến sáu bảy cô chi đó ai nấy đều xinh. Lúc mình lớn hơn, vào học trường Tổng Hợp, mình ngưỡng mộ nhất là chị em
nhà bạn Nhẫn, chị Nhiều, chị Đa, có cô Hậu sau này là phu nhân của Thầy Trần
Đại Hiền, mấy chục năm sau giờ Cô vẫn xinh đẹp, như lúc mình nhìn lén cô những ngày còn
bé. Tiếp đến chị em nhà cô bạn mình Kim Hoa, Kim Hạnh , Lan, Hồng …Vừa dễ thương lại giỏi văn thơ. Chị em nhà bạn Bích
Tuyền, chị Toàn, Bích Tường vừa xinh vừa
hát hay. Hay mấy cô chị em Nhà sách Văn, có cô chị lớn nhất, mà ông anh mình đến mượn sách rồi trồng cây si luôn. Và vẫn còn nhiều
những bầy con gái khác nữa, theo mắt nhìn mỗi người, còn
đẹp hơn những cái tên mình vừa kể, là các đấng thư sinh sẽ nhớ kỷ hơn mình nữa, mình chỉ gợi ra thế thôi.
Đặc điểm của
những ngôi nhà có bầy con gái đẹp là kín cổng cao tường, có một ông Bố khó đăm
đăm, khuôn mặt cứ lạnh như tiền vậy. Mà
sao không làm mặt lạnh được, mấy tên cá lóc choai choai nó lượn lờ
trước cổng ngày đêm, nó đứng ở gốc cây, góc đường, nó rình rình ném lá thơ có
cột cục đá vào sân. Hồi đó không
có facebook để hẹn hò, không có phone để
nhắn tin, những cây si chỉ âm thầm đi theo nàng mỗi giờ tan học, đến nhà cô bé
chạy vào nhà đóng sầm cổng lại , như khép lại những nổi thương nhớ của chàng trai.
Bây giờ chắc
phải nhiều người đẹp hơn chứ, cuộc sống tiến về phía trước, đầy đủ hơn, hoa lệ
hơn. Nhưng bây giờ không có bầy con gái, mỗi gia đình chỉ một, hai đứa con. Phố
nhỏ chừ thành phố đông người , người đẹp thành hot girl, hot boy sang chảnh, mà
ra đường ai cũng như ai bịt mặt kin bưng,
có nhìn được đâu mà biết đẹp. Đâu có đầu để trần chang chang như ngày xưa , đi học về đường xa hai má đỏ hồng.
“ Hôm nay em đi trời
không có nắng, nhưng sao đôi má em lại bừng bừng".
Một trong
những bầy con gái phố Ban Mê đó, đã làm trái tim nhà văn Hoàng Ngọc Tuấn xao động,
để ông viết nên cuốn tiểu thuyết, Nhà có hoa Mimosa vàng. Những nhan sắc ngày xưa đã đi vào văn vào nhạc, còn bao nhiêu những gả tình si thành nhà thơ của Phố cũ, vẫn giữ mãi
trong tim mỗi người một đôi mắt trong veo thời thơ ấu.
Khi lớn lên những ngả
đường đời đưa ta đi qua nhiều lối, tưởng như ngày tháng làm người ta quên hết.
Nhưng mùa đông lại về, gió lạnh thổi qua những ngăn tim chứa đầy ký ức , làm
nhớ những kỷ niệm ngày xưa, nơi phố nhỏ có nhiều bầy con gái. Thời gian giờ đã phủ mờ tất cả, bóng hồng xưa giờ còn bao nhiêu ở lại nơi phố cũ, có người như cánh chim bay đi phương trời xa, có người vĩnh
viễn nằm dưới lòng đất lạnh. Nhưng một thuở người đã đẹp, làm bao trái tim
đau mãi đến bây giờ.. .
" Ai bảo em là giai nhân, cho lòng anh đau khổ " .
Mùa Đông 2018
B.Y
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét