Thơ : BẠCH TRẦM
Chiều Ban mê
Chiều Ban mê
Nghiêng chiều nắng đổ ra sông
Nghiêng mây đổ trận mưa dông trắng trời
Nghiêng thu nhặt lá vàng rơi
nghiêng thời gian đếm cuộc đời đi qua
Con đường bụi đỏ ban Mê
Dấu xưa lấp lối , nẻo về xa xăm
Góc trời nghiêng nửa vầng trăng
Bên đầy bên khuyết chông chênh gió lùa
Một mình nghiêng bóng ngẩn ngơ
Nốt thăng nốt giáng bây giờ còn đâu
Cung đàn lạc phách đã lâu
Trời mưa , mưa suốt mấy ngày
Để cho nỗi nhớ giăng đầy lối đi
Mưa ơi mưa mãi làm chi
Bao nhiêu năm ấy còn gì nữa đâu !
ngậm ngùi một chút tình ngâu
Giọt dài, giọt vắn, giọt sầu, giọt thương
Giọt nào đan sợi tơ buông
Rối bời khó gỡ tình vương vướng tình
Đưa tay hứng giọt ưu phiền
Trả cho ngày ấy nỗi niềm không vơi
Mưa chi, mưa....mãi , mưa ơi....
BẠCH TRẦM
BẠCH TRẦM
Bụi Ban mê
Mịt mù chi lắm mịt mù ơi
Mờ mịt chân mây khuất nẻo trời
Một khoảng mịt mù xa tít tắp
Rưng rưng mộng mị mịt mù trôi !!!....
Trăng Ban mê
Trăng rơi đáy nước vỡ tan
Lung linh mặt sóng dát vàng biển xanh
Hồn trăng lạc chốn xa xăm
Thẩn thơ gom nhặt bóng trăng để dành
BẠCH TRẦM
BẠCH TRẦM
Nhớ Ban mê
Khe khẽ nhé, cho dã quì hé nụ
Cánh môi mềm còn ngậm giọt sương đêm
Hương cà phê run rẩy gứi nụ hôn
Tan trong gió xôn xao lời chưa nói
Khe khẽ nhé...
Khe khẽ thôi...
Đừng vội...
Xuân đến rồi!... Người có nhận ra không?...
BẠCH TRẦM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét