Trong góc phòng tắt điện tối om, trên chiếc ghế da lạnh ngắt tôi cố thu mình lại cho vừa với nỗi cô đơn trong giờ phút này. Mãi với những suy nghĩ vẫn vơ tôi không đụng tới cái laptop nên màn hình đã chuyển qua trình trạng tạm tắt làm cho tất cả chìm sâu thêm vào bóng tối. Đêm đen thẩm liệm, tiếng tíc-tắc, tíc-tắc không ngừng gỏ nhịp như đang đếm bước thời gian. Trong lặng lẽ tôi ngồi đó đợi chờ; một Giao thừa nữa lại đang sắp đến trong cuộc đời xa quê hương của mình.
...Đêm cuối năm rượu rưng sầu mắt đỏ hiên tuyết rơi lặng lẽ như trầm cũng đành thôi cúi chào năm mới xá gì em thêm Tết nữa không về Xá gì đâu rót thêm ly nữa... |
Năm nay vẫn như mọi năm tôi đón Giao thừa nơi xứ lạ bằng sự cô đơn bên chai rượu cay. Trước mặt tôi chai Hennessy đã vơi đi một phần, từ đầu hôm đến giờ, hết tay trái chúc tôi một ly, đến tay phải mời tôi ly nữa...cứ thế...cứ thế chai rượu vơi dần...vơi dần nhưng nỗi buồn tha hương trong đêm Giao thừa xa xứ, sao cứ dâng cao...dâng mãi...cao mãi ngút ngàn. Đêm dần trôi những giọt đắng cuối cùng trong chai rượu kia đang dần vơi và những giọt thời gian còn đọng lại của năm cũ cũng đang dần cạn, một ngày sắp qua, một năm mới sắp đến, một cái Giao thừa “buồn thiu ” nữa đang lảng vảng đợi chờ. Năm xưa Tô Đông Pha đã từng mượn rượu để tìm quên nổi sầu xa xứ: “ Tuý luý vô hà tức thị phương ” uống cho say để tưởng đâu cũng là quê hương của mình, không biết ông đã thành công hay không nhưng với tôi thì ngược lại, men nồng chỉ làm cho nỗi buồn xa quê hương, nỗi thèm nhớ bạn bè và người thân thuộc...càng thêm ấp ủ để rồi khi có dịp lại bùng lên mạnh mẽ, nhất là vào những ngày Tết , lễ...
….Chỉ còn vài phút nữa là tới giờ Giao thừa, sau khi cung kính vái lạy trước Tổ tiên, tôi trân trọng cắm ba nén nhang lên bàn thờ, ở đó có hình Ông nội, Ông ngoại và Ba tôi, mùi hương phảng phất của nhang, mùi thơm lâng lâng dịu nhẹ của những miếng hương trầm đang toả ra từ lư hương nghi ngút khói, thêm một chút mùi vị ngọt ngào đầy quyến rũ của những bông hoa Huệ trắng Đàlạt vừa hé nụ giữa đêm xuân, tất cả quyện lẫn rồi thoang thoảng lan tỏa khắp nhà tạo nên một khung cảnh thật ấm cúng và đầy trang nghiêm. “Nhanh lên bố ơi, người ta sắp đốt pháo rồi kìa. ” từ cửa chính trước nhà, giọng con gái nhỏ như giục giã. Tôi bước ra ngoài, hầu hết những người hàng xóm của tôi đã có mặt trước hiên nhà của họ tự bao giờ và đang chuẩn bị đốt pháo đón Giao thừa, đón thời khắc thiêng liêng nhất trong năm theo truyền thống của dân tộc. Tay cầm hộp diêm tôi cũng đến bên giây pháo của mình...bật lửa. Giây pháo Điện Quang này mấy ngày trước tôi đã cẩn thận mang lên sân thượng, chịu khó phơi được ba nắng với hi vọng nó sẽ nổ cho giòn và liền mạch, nếu không thì xui lắm, có ai muốn mình bị xì, bị xìu-xìu ểnh-ểnh suốt những ngày tháng trong năm tới đâu?
“ Tạch tạch tạch... đùng, Tạch tạch tạch...đùng, đùng...tạch tạch...” tiếng pháo nổ vang trời, trong khu xóm tôi, ở khu xóm kế bên, ở khắp mọi nơi...tiếng pháo làm nô nức lòng người, những tia lửa chớp của pháo khi nổ loé sáng lên trong đêm trừ tịch chiếu rọi lên những khuôn mặt rạng rỡ, sáng ngời bởi niềm vui và hạnh phúc, giờ đây tất cả những khổ đau, những thành bại, những nhọc nhằn...của một năm qua đều tự nó chìm vào quên lãng, lúc này chỉ có một việc cần phải làm đó là, hãy thật vui lên để đón chào một ngày mới bắt đầu cho một năm mới đang đến với niềm tin hi vọng nó sẽ mang lại cho chúng ta và những người thân yêu một sức khoẻ dồi dào, một sự may mắn đặt biệt, một vận mệnh tốt đẹp và suôn sẻ hơn trong những tháng ngày sắp tới...
.....Một âm thanh quen thuộc từ cái laptop bỗng vang lên báo cho biết có thư mới nhận làm cho tôi giật mình tỉnh giấc, quờ quạng trong bóng đêm rồi màn hình bật sáng.Trong hộp thư có bài thơ “ Giao thừa ” của TM. Phạm văn Đạt một người bạn cùng xứ Banmê, khu Trần Hưng Đạo, hiện đang định cư tại Houston, Texas vừa gửi tới. Tôi đọc bài thơ trong mơ mơ màng màng, nửa say nửa tỉnh:
Giao Thừa
Ngày xưa, ngày xửa, ngàyxưa
Lòng vui như pháo Giao thừa nổ ran
Rộn ràng mừng đón Xuân sang
Bên câu đối đỏ Mai vàng nở hoa
Giờ đây trên xứ người ta
Giao thừa có giọt lệ sa âm thầm
Đêm ba mươi lại một lần
Nhớ ngày Xuân chết, liệm Xuân năm nào !
Bài thơ đón Giao thừa của TM, như một gáo nước lạnh đã làm cho tôi bừng tỉnh mộng, giấc mơ đẹp bỗng chốc vỡ tan, tôi lặng lẽ cúi đầu. Ôi ! một thời tràn đầy hạnh phúc trong vòng tay của những người thân yêu và niềm vui chung với bà con chòm xóm láng giềng cùng đón những đêm Giao thừa đầy ý nghĩa trên Quê hương thiêng liêng yêu dấu nay còn đâu? Trước mặt tôi, giờ đây thực tại chỉ là nỗi cô đơn của một kẻ lữ thứ xa quê đang ngẩn ngơ ngồi ôn lại những hoài niệm của một thời đầy nuối tiếc. Như một tiếng thở dài...Ôi! cũng là một kiếp người, một kiếp đời của những kẻ tha hương đang đón chờ một đêm Giao thừa lưu lạc xứ.
Châu Nga -Seattle
1 nhận xét:
Bạn viết truyền cảm làm người đọc cũng buồn theo, nhưng mình mừng vì gặp lại bạn trên trang này. Mùa xuân không chỉ có nụ cười còn có cả nước mắt, nhưng nỗi buồn cũng làm lòng người mềm mại và sâu lắng hơn
Đăng nhận xét