LÊ KHUYÊN
Cách đây không
lâu mình có xem tấm hình của một gia
đình” tứ đại đồng đường” trên báo, và một bài viết khen ngợi, bốn đời sống
chung mà vẫn ấm êm. Cũng mấy hôm sau có ý kiến người ta comment rằng, con cháu
trong gia đình này nói, thật ra họ không hạnh phúc viên mãn đến như vậy, và
cuộc sống chung thật ra cũng ngột ngạt
lắm.
Điều đó mình
nghĩ cũng là lẽ thường thôi, vì tuổi già
và tuổi trẻ nó cứ như là hai mặt của một tấm huy chương, cứ như là hai mặt của
cuộc đời. Nó có chút gì là đối nghịch,
chút gì đối kháng, và cả đối lập nữa. Lúc mình còn bé mình rất ghét người già (
cho dù đó là người thân của mình đi nữa). Có lẽ vì mẹ mình hay nhát, nếu con không ăn cơm mẹ sẽ gọi ông già, hay nếu
con không ngủ sớm mẹ sẽ kêu bà già bắt. Gần sát nhà mình có ông già Sáu, ông là
hung thần của đám con nít tụi mình. Đứa nào khóc nhè mà nghe nói gọi ông Sáu là nín khe ngay, bởi vì ông sẽ cất giọng ồm ồm
: đứa nào khóc vậy, có muốn ông Sáu ăn
thịt không. Như vậy đó…Và người già đối với mình cứ như là ông
ngáo ộp, như bà phù thủy.
Lúc đó ba mẹ
mình còn trẻ, nhưng nhà mình còn có một ông bác họ không vợ không con. Ba mình thương anh đem về nuôi dưỡng. Ông Bác của mình vừa già
nè, tóc thì bạc, răng thì rụng, miệng thì móm còn hay càu nhàu, ngủ thì ngáy
to. Bác có trách nhiệm trông coi đám nhóc trong nhà, không cho tụi mình
nghịch ngợm làm mình ghét ông lắm.
Dần lớn
lên năm mười mấy tuổi, bắt đầu biết tập tành đọc tiểu thuyết. Có lần mình vớ được
tập truyên của nhà văn Mai Thảo. Trong đó kể lại mối tình của hai nhân vật đã
ngoài ba mươi tuổi. Lúc ba mình phát hiện tịch thu, mình phân trần : con có coi
đâu ba, truyện đó chán lắm, cứ mấy người già thôi.. Với một cô bé mười lăm như
mình thì ba mươi mấy là già lắm. Những
nhân vật đó đáng bằng ba mẹ mình rồi, lẽ ra họ nên sống vì bổn phận và lẽ ra họ
không nên yêu nhau nữa.
Có một khoảng
thời gian mình về Sài Gòn ở với bà nội để đi học. Nhà có hai bà cháu, mình học
lớp đêm nên chín mười giờ mới về đến nhà. Khuya rồi mà bà nội vẫn bắc cái ghế
ngồi ngoài hè đợi mình. Chẳng cảm động chút nào vào nhà mình nhăn nhó : nội ơi
con đi học chớ có đi chơi đâu, nội cứ ăn
cơm và ngũ trước đi. Nhưng nội vẫn chờ mình mỗi đêm và điều đó làm mình rất bực
bội. Ít lâu sau bà nội theo chú Út đi xuất cảnh nước ngoài. Mấy năm sau nữa nội
mất luôn ở bên đó, nội đã đi và đi mãi như vậy … Nội yên nghỉ trong một nghĩa
trang trên một ngọn đồi ở mãi tận Cali
mà mình chỉ nhìn thấy qua ảnh. Mấy chục năm rồi, cũng có khi mình nghĩ có lẽ
phải thu xếp và cố gắng để đi thăm nội, mình sẽ ngồi bên mộ bà nội để khóc một lần cho đã. Khóc cho cái con
bé trái tính trái nết ngày xưa, khóc cho một khúc quanh cuộc đời mà gia đình
mình phải nghìn trùng xa cách, và khóc cái tuổi già đang đến với mình, rồi mình
cũng sẽ bắc ghế ngồi đợi cháu như nội ngày xưa.
Có một câu bà
nội mình hay nói : khi nào con già rồi con sẽ hiểu. Bây giờ đôi khi mình vẫn
nói với mấy đứa nhỏ ở nhà y sì cái câu nói của nội ngày xưa. Lịch sử lập lại, chỉ có điều khi
hiểu ra thì người ta không còn trẻ nữa và những người thân yêu cũng không còn ở
bên cạnh mình . Ba mình cũng mất sau bà
nội chỉ một năm còn mẹ mình đến sống với mấy đứa em ở xa… xa lắm…
Bạn bè quanh
mình bây giờ đa phần cũng cùng hoàn cảnh
như mình, bạn thì mất ba, bạn thì mất
mẹ, có bạn không còn cả ba và mẹ. Nhưng
cũng có vài bạn may mắn lắm vì còn cả bố lẫn mẹ, mình vẫn nghĩ bạn đó
thật là hạnh phúc. Nhiều lần đến thăm các bạn, mình biết chăm sóc người già cũng không dễ dàng gì, nhất
là những lúc các cụ ốm đau. Một bạn nữ
đã tâm sự với mình :.. vất vả lắm, nhưng ngày nào mẹ còn bên mình là mình còn
cảm giác an vui …Mình tặng bạn câu ca dao này, cũng là tặng cho chính mình :
Đêm đêm con thắp
đèn trời
Cầu
cho cha mẹ sống đời với con
Tháng ba vừa
rồi tụi mình có đến thăm thầy cô Lê Viết Lâm nhân thầy cô về thăm quê hương. Thầy
đã 82 tuổi còn cô cũng đã 77. Mình cứ ngồi
yên thật lâu khi các bạn trò chuyện , để
ngắm cô thầy ngồi bên nhau và mình rất ngưỡng mộ. Họ đúng là những nhà mô phạm
của thế kỷ trước, nhũng đôi lứa yêu nhau bền vững, vượt qua bao sóng gió và
cùng nhau đi đến cuối cuộc đời. ..Em cũng xin chúc tất cả các thầy cô được sức
khỏe, đươc bình yên bên nhau và mãi mãi
yêu nhau. Bây giờ thì em biết, ở tuổi nào người ta cũng cần được yêu thương.
Ai cũng có một
thời trẻ tuổi, cái tuổi trẻ vui tươi
nhưng cũng đầy nông nổi, cái tuổi mà người ta dễ mắc phải những sai lầm. Lúc đó
có ai bảo rằng bạn đã sai rồi thì nhất định không chịu đâu. Chỉ mãi về sau ,
khi dòng sông đời cứ trôi đi qua bao ghềnh thác, mọi điều vỡ vạc ra thì tuổi
già đã thấp thoáng. Nhưng cuộc đời vẫn cứ là như vậy, dòng sông đời vẫn cứ trôi đi… và lịch sử vẫn lập lại.
Vậy cũng nên tha tội chết cho đám tuổi trẻ hậu sinh các bạn
nhỉ … Bởi vì ai cũng có một thời….
LÊ KHUYÊN
2 nhận xét:
Lê Khuyên nhầm tí xíu: "Tứ đại ..." chớ !
cám ơn bạn nhiều nhe mình đã sửa rồi, ý là mình có đọc lại mà vẫn không phát hiện ra. hi hi lại một dấu hiệu của tuổi già
Lê Khuyên
Đăng nhận xét