…Thi thoảng, vẫn nghe thấy tiếng gió rì rào đâu đó, hoặc tiếng rì
rầm vọng lên từ lòng đất , nghe tiếng được tiếng mất ...
Đoạn kết thứ
n
Thế rồi, Thời gian trôi;…
Vật đổi sao dời…
Một ngày nọ có một người kia -
không biết từ đâu tới- một ông già không đoán được tuổi, nhưng thấy rõ rằng ông
còn khoẻ và đầy vẻ tự tin của một người bước về chốn xưa thân yêu của mình, ông
ngồi lên một thân cây khô đã mục, ngó quanh như tìm kiếm gì, thẫn thờ như ngóng
đợi ai…
- Vậy mà cũng đã hơn trăm năm rồi ! Ngày
xưa nơi này là xứ sở đẹp tươi, cỏ cây bốn mùa xanh tốt, đâu đây có một cây Dó bầu …
Bàn tay chai sần của ống vuốt ve miếng
giác gỗ cuối cùng đầy bụi đất trên thân
cây mà ông đang ngồi. Bỗng ông giật mình choàng dậy, hối hả bóc những miếng
giác tả tơi, rồi ông bật cười vang như vừa gặp mặt Thần May mắn. Tiếng cười
vang trong không gian khô cằn hoang dã, không tiếng vọng lại vì quanh ông chỉ
là đồi trọc mênh mông! Ôi! Hoang vắng!...
- Đây ! Chính nó đấy - Cây Dó ngày xưa –
Dó ơi, tuổi trẻ thường nghĩ suy nông cạn, giận hờn, kèn cựa “u ơ” vậy thôi chứ
Rễ hay Hoa, Lá, Cành, cũng chỉ là chung một cơ thể; khi trưởng thành mới biết
chắt lọc, tích luỹ tinh tuý - yêu thương… để mà kết thành khối TRẦM quý giá
này…
Có tiếng sấm rền trên cao và cả trong
lòng đất, chắc Trời sắp mưa. Ừ, mưa đi, cho mảnh đất cằn khô này mau trở lại
thời xưa mát mẻ xanh tươi…
Tiếng cười vẫn vang trong không gian hoang
vắng …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét