Sự Tích Cây Bông Gạo Cuối Đường
Chuyện rằng…ngày xửa, ngày xưa…
có hai cây bông gạo, đứng bên nhau ở một ngã tư đường
một người dáng vẻ nhạt nhoà, hàng ngày vẫn đứng
dưới tàng cây với những bông hoa đỏ thắm ấy
chỉ một mình, lặng im, như chờ đợi ai
chắc chắn không phải đang chờ một đám ma đi qua,
về hướng nghĩa trang cuối phố, để ngã mủ chào như lời cô
giáo dạy
mà chờ một điều thiêng liêng hơn luôn được thôi thúc bởi
trái tim
để gặp và nói với ai đó, có thể sẽ rất ấp úng nhưng chân thật,
rằng
trong lồng ngực này là một trái tim đang ấp ủ một mối tình và
tình yêu ấy
rực lửa như màu đỏ đang thắm đậm cả bầu trời của những bông
hoa gạo kia
đợi, ngày qua………vẫn đợi, ngày lại…
Xuân, Hạ, Thu……..rồi Đông, vẫn cứ đợi chờ
cho dù những bông hoa Gạo ấy theo thời gian đã đổi thay
từ màu đỏ của tình yêu mãnh liệt và chứa chan hy vọng
sang màu trắng, màu của vô vọng, của đau thương và biệt ly
*****
Không biết từ lúc nào, giữa hai gốc
cây gạo ấy một cây con đã đâm chồi
và thời gian vẫn cứ trôi, người vẫn cứ đợi…
Xuân, Hạ, Thu……rồi Đông
cây bông gạo nhỏ bé ngày ấy nay đã đến mùa ra hoa lần đầu
lạ thay hoa của nó không phải màu đỏ thắm như mong đợi mà có
sắc tím u hoài
người qua đường biết chuyện nói rằng, nó không phải cây gòn
đây là một loài cây thường mọc lên từ những đau thương, tan
vỡ
tên của nó là cây Si…tình Si luôn kết thúc trong vô vọng
*****
Vào một ngày buồn, bỏ lại gốc si
chỉ mang theo mối tình câm, lặng lẽ đi sau một đám tang về nơi
cuối phố
rồi biến mất dần theo chút ráng vàng yếu ớt của buổi chiều
tà vừa chợt tắt ở cuối đường
từ đó không ai gặp lại nữa, chỉ thấy trước cổng nghĩa trang ấy
xuất hiện một cây bông gạo đang lớn dần
có lời đồn rằng đó là một sự hoá thân
tới mùa hoa nở, cây bông gạo đứng đó đỏ thắm cả một góc trời
như nhắc nhở ai vẫn còn đứng đợi với trái tim rực cháy thuở
nào
vào những ngày gió chướng, những túm bông gòn trắng
trắng tinh tựa những giọt nước mắt, chợt vỡ oà trắng đẫm cả
bầu trời
như vẫn còn luyến tiếc khóc thương cho câu chuyện tình bi thảm năm xưa.
như vẫn còn luyến tiếc khóc thương cho câu chuyện tình bi thảm năm xưa.
Câu chuyện này được
viết lại theo lời kể của một người khác nên thật khó để mà có thể nói rằng nó
chứa bao nhiêu phần trăm là sự thật hay hoàn toàn hư cấu, dầu thế nào đây cũng
là một câu chuyện tình yêu thời học trò đầy lãng mạn và dễ thương có phải không
các bạn?
Người kể lại câu chuyện
này nay cũng đã già, thỉnh thoảng cũng nghe ông ấy lẩm bẩm một mình. Một hôm cố
lắng tai để thử nghe ông đang nói gì, thì ra đang ê a một bài hát mà ngày xưa
con nít vẫn thường hát để chọc mấy ông bà già, có tuổi mà còn ham vui, bài hát
thế này:" Bà già lí le ông già, chiều chiều dắt ra bờ sông…" Miệng lẩm bẩm nhưng đôi mắt thì bất động, hình
như ông ấy đang chìm đắm và rất sâu trong những kỷ niệm của một thời quá khứ xa
xưa.
CêTê Washington
04-10-2012
2 nhận xét:
Hình ảnh hoa gạo ở Ban Mê còn ám ảnh tôi ghê gớm,tiếc là xa Ban Mê hơi sớm mà lòng chưa kịp yêu ai...? Nhớ câu hát ngày xưa thời con nít : " bà già lí le ông già, chiều chiều dắt ra bờ suối, hai người nói chuyện tâm tình,ôm nhau mà lọt xuống sình..."
Cám ơn các bạn đã cho tôi nhớ 1 hình ảnh đẹp của Ban Mê xưa.
Ban CT lam toi nho bai hat tieu lam ,ma hoi nho rat hay hat vui vui. Da, toi cung nho hoi tieu hoc rat hay thay bong gao bay trang xoa, va thuong chup bat, nhung cung kho -vi no nhe tenh.Sao lon len , cho toi bay gio ko thay cay gon o bm nua nhi...
Đăng nhận xét