Phóng sự ảnh này chỉ mới nảy ra khi bước chân trở về nơi chốn cũ và do thời gian quá ngắn ngủi, chỉ kịp ghi lại những khoảng khắc quí báu MẸ CON của một ít trong số các bạn ở gần với hy vọng các bạn nhớ về MẸ mà thăm kẻo thời gian...sẽ đưa MẸ đi mất !
Thật xin lỗi những bạn khác mà chúng tôi chưa kịp thăm, nếu có cơ hội xin các bạn ở khắp nơi hãy về thăm MẸ nhé !
Hôm nay rằm tháng bảy Mưa ngâu lạnh cả trời Nhớ mẹ lòng chẳng ngại Đất Phật, hoa cười tươi |
Nguyễn Viết Kình và các bạn bên MẸ đã nằm liệt 4 năm qua |
Thời gian qua nhanh thật Tóc mẹ đã bạc màu Biết bao là khổ cực Ôi quãng đời qua mau MẸ của Hùng Lé, 82 tuổi, còn ăn được ngon, ngủ được khỏe |
MẸ ơi, chúng con thay Tuấn thăm MẸ đây, suốt đời mẹ không quên cái thằng CU BA của MẸ. |
Đời mẹ bao phong ba Gian nan và khổ nhọc Tình mẹ thật bao la Vì con nên chẳng màn |
Dù con đã lớn khôn Nhưng mẹ vẫn thương hoài Dù con vui hôm sớm Lòng mẹ vẫn lo âu Huỳnh Thế Tịnh hạnh phúc bên mẹ trong ngày vu quy củacon gái út (xem ở đây) |
MẸ của Vinh vẫn cần mẫn chăm lo cho con , cho Chồng. |
Hôm nay Vu Lan về Ai hoa trắng đơn côi Con ngập ngừng … vui sướng Mẹ vẫn còn bên con. Lời bài hát MẸ vẫn bên con của Vũ Bảo |
MẸ
(Hạnh phúc cho những ai còn mẹ và riêng tặng NVK)
Mẹ của bạn bây giờ nằm một chỗ
Như cây khô chiu chắt nhựa cho con
Mắt nhắm nghiền chẳng biết mờ hay tỏ
Mái tóc màu mây trắng có còn đâu?
Bạn bên Mẹ như ngày nào bé bỏng
Lần thịt da tìm hơi mẹ ngày xưa
Tay run run nâng nhịp tim Mẹ vọng
Mẹ ơi, con báo hiếu chẳng đợi mùa
Lòng rưng rưng nghe bạn thầm gọi Mẹ
Ngẫm thân ta đâu còn Mẹ để về...
7- 2011- BT (bachtramnguyen@gmail.com)
Thăm mẹ
(bài thơ cũ) Tặng K
Nhớ mẹ một đời dâu bể
Nay nằm một chỗ mà thương
Bạc đầu, đâu thôi háo hức
Con về thăm mẹ chiều nay
Ngày xưa gió lạnh nhà nghèo
Mẹ mong tấm áo cho con
Mẹ mơ nồi bánh cho ngon
Có đâu một ít lì xì
Cha đi một đỗi vội vàng
Nhà tranh bây chừ mất nóc
Nhìn con trôi không nước mắt
Ngàn câu, lặng sau dấu hỏi
Nhìn mẹ nằm yên giấc ngủ
Cảm nhận mùa xuân đất, trời ?
Nghĩ hoài một đời gió nổi
Cũng may, còn mẹ mà về!
LD (lamdu_oanh@yahoo.com) 29 tết Tân Mão
Mời nghe thêm Bài hát bông hồng cài áo do Khánh Ly hát
DÂNG MẸ
Mẹ tôi mất đã 47 năm. Hình bóng mẹ chỉ còn lờ mờ cái dáng nhỏ nhắn, dịu dàng, không rõ mặt. Ngày mẹ mất tôi còn bé lắm. Còn nhớ mấy chị em mừng vì được mặc áo dài (áo tang). Còn nhớ lần đầu tiên tôi cảm nhận được nỗi đau mất mẹ là vào năm tôi học lớp năm, khi cô giáo cho đề tập làm văn:"Tả người mẹ của em", tôi bất lực òa lên khóc và cuối cùng đành coppy bài văn mẫu "... mẹ em thường mặc áo nâu vá vai, miệng bỏm bẻm nhai trầu... " mặc du mẹ tôi là cô giáo, đi dạy mặc áo dài mang guốc...Giờ đây, mỗi lần về lại Banmê tôi lại tần ngần trước hũ cốt của mẹ gởi tại chùa. Khói hương nghi ngút nhưng tôi vẫn thấy lành lạnh, cái cảm giác rõ rệt rằng tôi không còn mẹ. Ngày Vu lan tôi chỉ biết mượn làn khói mỏng manh để về với mẹ trong chốc lát. Mẹ ơi...
Mẹ tôi. Đúng hơn là tôi tự chọn và ban phát mẹ cho mình. Không biết có sự giống nhau nào mà tự nhiên ngay từ lần gặp đầu năm tôi lên lớp sáu, hình ảnh người ấy đã lấp đầy khoảng trống về mẹ trong tôi. Nhỏ nhắn, nhẹ nhàng, ấm áp, nụ cười đôn hậu..., nghĩa là tất cả những gì đẹp nhất trong trí tưởng tượng trẻ thơ. Từ đó cứ mỗi lần nghĩ về mẹ là trong đầu tôi xuất hiện dáng đi, giọng nói, khuôn mặt, nụ cười ấy. Tôi đâm yêu cả những con thỏ, con mèo, con ngựa, cỏ cây, hoa lá ... trong những bài giảng của Người. Tôi thường lợi dụng cơ hội để được đứng gần, được ôm, được hôn lên má Người. Nếu được làm lại bài tập làm văn tôi sẽ tả đúng y như thế. Cũng từ đó tôi bớt cảm thấy cô đơn và thường tự an ủi mình cũng có mẹ đấy thôi. Người mẹ ấy là cô giáo của tôi: Cô Minh Hưng. Ngày Vu lan con chỉ biết cầu mong cho mẹ mạnh khỏe. Mẹ ơi...
BT
Mẹ tôi mất đã 47 năm. Hình bóng mẹ chỉ còn lờ mờ cái dáng nhỏ nhắn, dịu dàng, không rõ mặt. Ngày mẹ mất tôi còn bé lắm. Còn nhớ mấy chị em mừng vì được mặc áo dài (áo tang). Còn nhớ lần đầu tiên tôi cảm nhận được nỗi đau mất mẹ là vào năm tôi học lớp năm, khi cô giáo cho đề tập làm văn:"Tả người mẹ của em", tôi bất lực òa lên khóc và cuối cùng đành coppy bài văn mẫu "... mẹ em thường mặc áo nâu vá vai, miệng bỏm bẻm nhai trầu... " mặc du mẹ tôi là cô giáo, đi dạy mặc áo dài mang guốc...Giờ đây, mỗi lần về lại Banmê tôi lại tần ngần trước hũ cốt của mẹ gởi tại chùa. Khói hương nghi ngút nhưng tôi vẫn thấy lành lạnh, cái cảm giác rõ rệt rằng tôi không còn mẹ. Ngày Vu lan tôi chỉ biết mượn làn khói mỏng manh để về với mẹ trong chốc lát. Mẹ ơi...
Mẹ tôi. Đúng hơn là tôi tự chọn và ban phát mẹ cho mình. Không biết có sự giống nhau nào mà tự nhiên ngay từ lần gặp đầu năm tôi lên lớp sáu, hình ảnh người ấy đã lấp đầy khoảng trống về mẹ trong tôi. Nhỏ nhắn, nhẹ nhàng, ấm áp, nụ cười đôn hậu..., nghĩa là tất cả những gì đẹp nhất trong trí tưởng tượng trẻ thơ. Từ đó cứ mỗi lần nghĩ về mẹ là trong đầu tôi xuất hiện dáng đi, giọng nói, khuôn mặt, nụ cười ấy. Tôi đâm yêu cả những con thỏ, con mèo, con ngựa, cỏ cây, hoa lá ... trong những bài giảng của Người. Tôi thường lợi dụng cơ hội để được đứng gần, được ôm, được hôn lên má Người. Nếu được làm lại bài tập làm văn tôi sẽ tả đúng y như thế. Cũng từ đó tôi bớt cảm thấy cô đơn và thường tự an ủi mình cũng có mẹ đấy thôi. Người mẹ ấy là cô giáo của tôi: Cô Minh Hưng. Ngày Vu lan con chỉ biết cầu mong cho mẹ mạnh khỏe. Mẹ ơi...
BT
Còn tiếp...
1 nhận xét:
VU LAN BÁO HIẾU
Mùa vu lan chúng con báo hiếu
Trên đài sen phật chiếu hào quang
Phướng treo bảo cái tràng phang
Cung nghinh thỉnh phật trai đàn kính dâng
Con mang ơn song thân nuôi nấng
Phước tội làm trộn lẫn vì con
Nghiệp gây chồng chất nhiều non
Về sau phải trả oán hờn triền miên
Gương xưa mục kiền liên cứu mẹ
Ngục a tỳ mở hé dương gian
Cho người biết chốn lầm than
Chớ gây ác nghiệp tội mang nhiều đời
Y theo lời phật đà chỉ bảo
Hạ an cư tăng bửu chúng hòa
Mau đem ong sáp đèn hoa
Cùng nhau cầu nguyện mẹ cha theo về
Đây sám kinh rỏ mê hiển giác
Thân ý lời tạo tác chớ làm
Si mê do khởi lòng tham
Từ nay nên bỏ chỉ ham niết bàn
Đóa hoa hồng tôi mang trên áo
Mẹ còn đây hiếu thảo phụng thờ
Tuổi già sức yếu bơ vơ
Đón đưa thăm hỏi cậy nhờ khó khăn...
NL
Đăng nhận xét